Jump to content

Asexual in Vietnam


Recommended Posts

"Phong muốn sống một cuộc sống một mình bên bờ biển cạnh những bờ cát dài mặt trời và biển hoặc một thảo nguyên hoặc bên cạnh Asexual boy khác mà xem như anh trai ruột hay em trai ruột của mình"

Nhớ có lần Oanh đã ở một mình ở ngoài biển rồi , đó là một khu resort ở Bình Thuận,trong bungalow của mình, Oanh chỉ ngồi một mình trên chiếc ghế dài ở ngoài balcony , mắt nhìn ra biển qua hàng dương và bãi cỏ xanh trải dài nhấp nhô lên xuống như ngọn đồi với vài khóm hoa nhài ,lúc đó trời dần chập choạng tối và có vài hạt mưa ngâu , không khí rất mát mẽ và có chút se lạnh , gió biển thổi hơi mạnh vì lúc đó đang có ấp thấp ở ngoài khơi ,không gian rất tĩnh mịt và chỉ có tiếng sóng vỗ ầm ầm xa xa và thỉnh thoảng có nghe tiếng chim hót .Oanh đã tận hưởng được sự mênh mông của biển cả , sự bao la của bầu trời và quan cảnh thiên nhiên không một bóng người , không một tiếng nói , dường như cả thế giới này chỉ có một mình Oanh tồn tại.Oanh đã rất thích cái cảm giác thảnh thơi đó , nhưng sau một hồi rất lâu ngồi đó , Oanh lại có cảm giác hơi buồn , nhớ đến mẹ đang ở nhà , ước gì có mẹ cùng ngồi ở đây với mình thì sẽ vui hơn. Thế đấy , chúng ta thỉnh thoảng ước gì được ở một mình ở một nơi hoang vắng , trước mắt ta la thiên nhiên bao la tuyệt đẹp .Ước mơ của Oanh đã trở thành sự thật thế nhưng với Oanh chỉ một vài ngày là đủ rồi , nếu ở đó quá lâu thì sẽ biến thành tượng đá mất thôi , được ở với mẹ vẫn vui hơn , và lần sau Oanh sẽ dẫn mẹ theo.

  • Like 1
Link to post
Share on other sites
hezman_biggest

Thật ra bản thân mình cũng không phải là đứa làm biếng biết giặt đồ quét nhà lau nhà rữa chén chỉ có điều là tay chân vụng về không biết nấu ăn đại loại là những việc j phức tạp cần khéo léo thì không làm dc chẳng hạn vẽ hay cắt giấy tô màu...chịu thua.

Mình lại có một cảm giác thật mạnh khi đứng một mình sống một mình ở nơi hoang vắng và đẹp, như ai đó đã nói cái đẹp luôn mang nỗi buồn trong nó mà.

Link to post
Share on other sites

Nói như Oanh hay đó.Vậy thì từ nay mình phải cật lực kiếm tiền hy vọng một ngày nào đó sẽ thấy tất cả các bạn trong viện dưỡng lão cạnh bờ biển xinh đẹp...minh sẽ củng vui hơi sinh hoạt và trò chuyện đủ thứ trên đời.hehe!

Link to post
Share on other sites

:redface: chào mọi người,

SuperThin đã chuyển tất cả bài viết sang chuyên mục thảo luận ẩn tại KCBT của Việt Nam rùi. Mọi người vào đó tiếp tục thảo luận nhé.

@Phong: không cần lo ngại gì cả, chuyên mục hoàn toàn ẩn danh trước con mắt của Google và mọi người không có tài khoản đăng nhập.

Các bạn chưa có account đăng nhập, Y!M của mình: quang_free, các bạn nhắn tin cho mình nhé, mình sẽ tạo tài khoản đăng nhập trong vòng 24 giờ khi nhận được YIM.

Link to post
Share on other sites
hezman_biggest

Cảm ơn Quang đã giúp mọi người tạo một trang web để nói chuyện và chia sẽ trong thế giới thứ tư.

Mong mọi người trong thế giới thứ tư của chúng ta xích lại gần nhau hơn để chia sẽ nhữn suy nghĩ của bản thân về vô tính

Link to post
Share on other sites
"Phong muốn sống một cuộc sống một mình bên bờ biển cạnh những bờ cát dài mặt trời và biển hoặc một thảo nguyên hoặc bên cạnh Asexual boy khác mà xem như anh trai ruột hay em trai ruột của mình"

Nhớ có lần Oanh đã ở một mình ở ngoài biển rồi , đó là một khu resort ở Bình Thuận,trong bungalow của mình, Oanh chỉ ngồi một mình trên chiếc ghế dài ở ngoài balcony , mắt nhìn ra biển qua hàng dương và bãi cỏ xanh trải dài nhấp nhô lên xuống như ngọn đồi với vài khóm hoa nhài ,lúc đó trời dần chập choạng tối và có vài hạt mưa ngâu , không khí rất mát mẽ và có chút se lạnh , gió biển thổi hơi mạnh vì lúc đó đang có ấp thấp ở ngoài khơi ,không gian rất tĩnh mịt và chỉ có tiếng sóng vỗ ầm ầm xa xa và thỉnh thoảng có nghe tiếng chim hót .Oanh đã tận hưởng được sự mênh mông của biển cả , sự bao la của bầu trời và quan cảnh thiên nhiên không một bóng người , không một tiếng nói , dường như cả thế giới này chỉ có một mình Oanh tồn tại.Oanh đã rất thích cái cảm giác thảnh thơi đó , nhưng sau một hồi rất lâu ngồi đó , Oanh lại có cảm giác hơi buồn , nhớ đến mẹ đang ở nhà , ước gì có mẹ cùng ngồi ở đây với mình thì sẽ vui hơn. Thế đấy , chúng ta thỉnh thoảng ước gì được ở một mình ở một nơi hoang vắng , trước mắt ta la thiên nhiên bao la tuyệt đẹp .Ước mơ của Oanh đã trở thành sự thật thế nhưng với Oanh chỉ một vài ngày là đủ rồi , nếu ở đó quá lâu thì sẽ biến thành tượng đá mất thôi , được ở với mẹ vẫn vui hơn , và lần sau Oanh sẽ dẫn mẹ theo.

Thật ra bản thân mình cũng không phải là đứa làm biếng biết giặt đồ quét nhà lau nhà rữa chén chỉ có điều là tay chân vụng về không biết nấu ăn đại loại là những việc j phức tạp cần khéo léo thì không làm dc chẳng hạn vẽ hay cắt giấy tô màu...chịu thua.

Mình lại có một cảm giác thật mạnh khi đứng một mình sống một mình ở nơi hoang vắng và đẹp, như ai đó đã nói cái đẹp luôn mang nỗi buồn trong nó mà.

Nói như Oanh hay đó.Vậy thì từ nay mình phải cật lực kiếm tiền hy vọng một ngày nào đó sẽ thấy tất cả các bạn trong viện dưỡng lão cạnh bờ biển xinh đẹp...minh sẽ củng vui hơi sinh hoạt và trò chuyện đủ thứ trên đời.hehe!

Những điều rất lãng mạn ấy nhỉ? Mình thì thích vào sa mạc ở một mình lúc về già :rolleyes: hổng biết có bạn nào có cùng sở thích ấy? Bây giờ thì lâu lâu muốn trèo lên 1 đỉnh đồi (không đủ sức lên núi đâu) hét một tiếng nghe... lạnh cả bầu trời y như ông sư nào trong bài thơ nổi tiếng ấy.

Quên mất: có một số bạn mới chắc đăng nhập vào KCBT thì hơi hoang mang vì không biết chuyên mục Asexual ở đâu. Xin vui lòng đăng nhập xong về trang chủ, kéo chuột cuộn xuống cuối trang các bạn nhé, chuyên mục cuối cùng nhất.

Link to post
Share on other sites
hezman_biggest

Những ngày qua cuộc sống vẫn trôi qua Phong cũng thấy chút nỗi buồn.

Từ nhỏ đã từng mong muốn ao ước cuộc sống thật yên bình nơi xa vắng có một góc khuất trong tâm hồn để thấy thật thanh than, lớn lên cuộc sống trôi qua mà thiếu đi hiện thực của ước mơ đó trách nhiệm với cuộc sống và nhiều thứ nữa

Nhưng trong lòng mình vẫn cháy bỏng tình yêu với ánh mặt trời, những bãi biển đẹp một cánh đồng cỏ xanh đầy hoa và âm nhạc...........Nó chẳng bao giờ tắt trong mình cả và chẳng muốn j khác nữa.

Bây giờ chỉ biết là nếu phải sống một đời sống hữu tính chắc mình không thể nào sống nỗi và không thể tồn tại được

Ủng hộ ý kiến của Quang tổ chức buổi gặp mặt vì 23 năm nay mình phải sống và gặp người hữu tính mà bản thân mình không thích người hữu tính, thật lòng chỉ thích tiếp xúc với người của thế giới thứ tư vì có nhiều điều mình có thể chia sẽ và có người đồng cảm với mình.

Link to post
Share on other sites

Đọc xong bài của bạn Phong làm tôi cũng buồn theo ,tôi cũng thỉnh thoảng thấy cuộc đời của mình thật vô vị ,chẳng có gì làm tôi cảm thấy thích thú cả , tôi đang ước mình có một mảnh vườn ở gần bãi biển , vừa làm nhà trọ cho khách du lịch vừa có một cuộc sống thoải mái , không xô bồ phức tạp .Tôi thấy ở Bình Thuận cũng được lắm , không ô nhiễm như Vũng Tàu mà cũng gần Sài Gòn , tôi tính khảo sát giá đất ở đó xem thế nào đây .

  • Like 1
Link to post
Share on other sites
hezman_biggest

Phong nghĩ giá đất ở Mũi né đắt lắm vì có người thân ở đó nên biết

Ak đau cả đầu hôm nay đi phỏng vấn người ta hỏi chừng nào em lấy vợ...........nhìu chuyện wa

  • Like 1
Link to post
Share on other sites

Mấy ông bảo vệ ở cơ quan cứ gặp là mấy ổng cứ hỏi chừng nào Oanh lấy chồng , đúng là ...mấy ông đó rãnh , lấy chồng hay không là chuyện của người ta , cứ phải kết hôn thì mới là bình thường còn không kết hôn là có vấn đề .Độc thân , nhất là phụ nữ hay bị người ta soi mói nhất là ngưới Phương Đông.

Đất Mũi Né mắt thiệt , kiếm cái nào hơi hoang vu chưa khai thác , mà thôi ,chuyện này xa lắm , trước mắt chiều này đi ra quán ăn quà , người ta hạnh phúc khi ăn đó , phụ nữ càng ăn quà càng thấy giảm stress ,mà ăn cái gì cho an toàn bây giờ nhỉ ?Hay ăn súp cua , yum yum.

Link to post
Share on other sites
hezman_biggest

Híc ! Sao mà mình không thể chịu được khi người ta hỏi về nhân thân của mình, rồi việc lập gia đình, người yêu...

Link to post
Share on other sites

Hôm wa tình cờ gặp Phong trên mạng .Hai chi em chat đến tận 12g khuya.Mấy bạn cho biết nick khi nào online chat trực tiếp mới hỏi nhiều được.Nga còn nhiều thắc mắc về giới tính thứ 4 này lắm

Link to post
Share on other sites

Oanh không chat ban đêm được , sorry.

Hôm nay tự nhiên thích đọc thơ và nghe nhạc tiền chiến , thích nghe bài Ngàn thu áo tím , Thu vàng ( vì đang vào thu mà)

Link to post
Share on other sites

XÁC THÂN CHỈ LÀ BỘ Y PHỤC

Tất cả mọi sự hiểu biết của chúng ta đều dựa trên những giác quan của thể xác. Nhưng các giác quan này thì bất toàn. Thí dụ như chúng ta có thể thấy được những vật thuộc thể lỏng hay thể rắn nhưng lại không thể thấy được thể hơi mặc dù chúng ta biết rằng thể hơi hiện hữu. Hiển nhiên nếu có những thể khác thanh nhẹ hơn thể hơi thì làm sao chúng ta có thể thấy được. Nói tóm lại, vì giác quan của chúng ta bất toàn mà chúng ta không thấy được một số dữ kiện, tuy nhiên chúng ta không thể kết luận vì không thấy được mà chúng không hiện hữu.

chết không phải là sự chấm dứt của kiếp sống mà chỉ là một bước đi từ giai đoạn sống này qua giai đoạn sống khác. Xác thân phục vụ tinh thần và là một phương tiện liên lạc (communicate) với cõi trần. Khoa học đã chứng minh mắt của chúng ta chỉ đáp ứng được với một số rung động tối thiểu trong vũ trụ. Nếu sử dụng các dụng cụ tinh vi hơn, người ta có thể nhìn thấy được các sự rung động mà mắt thường không thể nhìn thấy như tia hồng ngoại, tia tử ngoại v.v.

Tóm lại, người mà bạn tưởng đã đi xa rồi thật ra vẫn ở bên cạnh bạn và có thể đứng sát kề vai với bạn nữa kìa. Dĩ nhiên bạn còn mặc một tấm áo choàng dầy, còn người kia thì đã cởi bỏ chiếc áo đó rồi, do đó bạn không còn nhìn thấy người ấy nữa nhưng người ấy vẫn còn nhìn thấy bạn vì sự rung động của các nguyên tử của cõi kia thanh nhẹ hơn nên có thể nhìn thấy được nhiều hơn. trong cõi tinh thần, không gian không còn là một trở ngại nữa. Người ta tự do di chuyển đó đây tùy theo ý muốn. Nếu thích phong ca/nh trời biển, họ tha hồ ngao du những chỗ nào đẹp đẽ nhất. Nếu thích mỹ thuật, họ có thể chiêm ngưỡng những tác phẩm nghệ thuật của các nghệ sẽ tài ba mà không phải chờ đợi xếp hàng hay mua vé vào cửa. Nếu thích âm nhạc họ có thể di chuyển từ hí viện này đến hí viện khác để thưởng thức các khúc nhạc tuyệt diệu. Bất cứ thích điều gì họ có thể thưởng thức điều đó hết sức dễ dàng, miễn là những cái đó thuộc về phạm vi tinh thần hay xuất phát từ các tình cảm cao thượng. Tại sao ? VÌ những thứ này không cầ phải sử dụng đến một thể xác vật chất. Dĩ nhiên nếu điều họ thích là một thú vui dựa trên các cảm xúc của thể xác thì vấn đề hoàn toàn khác hẳn vì họ sẽ không thoải mãn được. Tóm lại, sự khổ sở chỉ bắt nguồn từ những đam mê xây dựng trên căn bản xác thịt, trên thể vật chất. Nếu biết kiềm chế những cảm giác này thì họ bớt đau khổ hơn vì nguyên nhân của đau khổ bắt nguồn từ ham muốn. Khi hết ham muốn thì những đau khổ sẽ chấm dứt ngay.

Link to post
Share on other sites

Duoi day la cau chuyen co that ma minh trich tu trang web

KHI RỜI THỂ XÁC LINH HỒN NHẸ NHÀNG NHƯ BAY

Cuối tháng 4 năm 1987, người ta chở bà Mary Houghton, 68 tuổi vào bệnh viện Boston vì chứng đau tim. Bệnh nhân ngưng thở lúc 6 giờ tối, mọi cứu chữa đều vô hiệu và bác sĩ tuyên bố bệnh nhân đã chết. Xác bà được tạm đặt trong một căn phòng riêng chờ thân nhân đến làm giấ y tờ tẩm liệm. Khoảng 11 giờ đêm, bà Houghton tỉnh lại bấm chuông gọi y tá. Bác sĩ trực đến khám và xác nhận bà lão đã hồi sinh. Trường hợp bệnh nhân tắt thở vài giờ sau lại sống dậy không có gì lạ lùng với y giới nhưng bà Houghton đã nhớ lại những diễn tiến sau khi chết và kể lại như sau:

"Tôi đang ngồi ở nhà đọc báo thì thấy choáng váng, xây xẩm mặt mày và tự nhiên hôn mê. Khi tỉnh dậy tôi cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thoát, chung quanh tôi là một lớp sương khói dày đặc khiến tôi bỡ ngỡ không biết mình đang ở đâu. Tôi lên tiếng gọi nhưng vô hiệu. Tôi mò mẫm đi trong lớp sương mù đó được một lúc thì nhận thức rằng có lẽ mình đã chết. Tôi biết mình mắc chứng đau tim đã lâu, bác sĩ nói rằng tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa nên tôi không lấy thế làm buồn. Ðiều bất ngờ là khi vừa chấp nhận điều này thì tôi thấy mình đang đứng ngay bên cạnh giường quan sát thân thể của tôi nằm bất động trên đó. Sau một lúc xúc động tôi cố gắng trấn tĩnh và tự chủ rằng mình sống như thế cũng là đủ rồi. Trong khi xúc động thì luồng ánh sáng bao quanh tôi trở nên đen tối, khó chịu, tôi có cảm giác như bị lôi kéo vào một vũng bùn nhầy nhụa, hôi hám. Tôi bèn lên tiếng cầu nguyện thì thấy trong mình dễ chịu lạ thường, lớp ánh sáng bao quanh dần dần trở nên quang đãng hơn.

Một lúc sau tôi thấy thân thể nhẹ hẫng như có thể bay bỗng lên được. Tôi bèn để cho nó tự nhiên và thấy mình lơ lửng trên không nhìn xuống phía dưới. Lúc ở trên cao nhìn xuống, tôi thấy có một chùm chìa khoá màu đỏ của ai để trên nóc tủ thuốc. Tôi thầm nghĩ ai lại để chìa khoá ở đó làm chi ? Ðang suy nghĩ vẫn vơ thì tôi thấy mình đã đi xuyên qua trần nhà để lên lầu trên và thấy hai người y tá đang xem một trận đấu bóng rỗ trên ti-vi, trận đấu vừa kết thúc khi đội Los Angeles Lakers thắng Boston Celtics, và một người y tá đánh cuộc thua phải trả cho bạn đồng nghiệp 20 mỹ kim. Tôi thong thả đi dọc theo hành lang bệnh viện và gặp rất nhiều người như tôi cũng đang lướt đi, không ai nói với ai lời nào. Ða số có vẻ vội vã, có người hoảng hốt là đàng khác. Tôi thấy một thanh niên đang đứng cạnh xác mình một cách đau khổ, tôi lên tiếng an ủi nhưng có lẽ anh không nghe được lời khuyên bảo của tôi. Vì một lý do gì không rõ, tôi hiểu ngay sự bận tâm của anh ta vì đã không hoàn tất được một số việc. Anh ta cố sức chui lại vào cái xác đã lạnh cứng nhưng vô hiệu. Anh ta cố sức chui lại vào cái xác đã lạnh cứng nhưng vô hiệu. Anh đâm ra hoảng hốt khiến tôi cũng mất bình tĩnh theo nên tôi đành bỏ anh ta ở đó mà đi chỗ khác. Tôi nghĩ đến các con của tôi và lập tức thấy mình đang đứng trước mặt đứa con gái lớn. Con gái tôi đang khóc. Tôi muốn ôm lấy nó nhưng tiếng khóc của nó làm tôi thấy khó chịu. Mỗi khi trong người khó chịu thì lớp ánh sáng bao quanh tôi lại chuyển sang một màu đen tối, nhầy nhụa khiến tôi sợ hãi. Tôi cố gắng trấn tĩnh tâm hồn và nghĩ đến hai đứa con trai thì thấy mình đang đứng ngay bên cạnh chúng. Hai đứa đang bàn việc chôn cất cho tôi. Thằng Michael phàn này về việc tôi đã không chịu mua bảo hiểm nhân thọ.. Cả hai chỉ nghĩ đến số tiền mà chúng sẽ phải chi ra hơn là nhớ thương đến mẹ của chúng. Tôi không hiểu tại sao tôi lại có thể đọc rõ tư tưởng của các con tôi như vậy. Càng đứng đó tôi càng bực bội vì hai đứa cứ cãi nhau mãi về việc chôn cất và việc phân chia gia tài nên tôi lại bỏ đi. Tôi không biết sẽ đi đâu. Tôi chẳng có thân nhân hay bạn bè nào cả. Ðến lúc đó tôi mới bắt đầu nghĩ lại cuộc đời của mình. Hình như tôi đã sống một cách ích kỹ, không giao thiệp với ai và cũng không có ai là bạn thân thiết. Cả một quá khứ bỗng hiện ra trước mắt tôi như người đang xem phim chiếu bóng. Tôi thấy rất rõ những quyết định của mình, những lỗi lầm mà tôi đã tạo ra. Những việc mà tôi nghĩ là tầm thường, không đáng kể đều hiện ra rõ rệt và phản ảnh tâm trạng của tôi khi đó; vì sao tôi đã hành động như vậy; tại sao tôi lại làm việc đó... Hơn bao giờ hết tôi thấy mọi sự việc một cách khách quan vô tư chứ không chủ quan như trước. Tôi không hiểu tại sao mình lại có thể bình tĩnh nhận xét như thế được. Tôi bắt đầu cầu nguyện và tự nhiên thấy lớp ánh sáng bao quanh bỗng sáng chói một cách lạ lùng. Tôi thầm nghĩ phải chăng tôi có thể hành động khác khi xưa khi biết rõ những nguyên nhân, hậu quả việc làm của mình. Tất cả có thể quy về một điều duy nhất: Tôi là một người quá tự hào về mình, quá hãnh diện về những giá trị viển vông, tạm bợ mà không hề biết rằng những điều đó hoàn toàn vô giá trị khi người ta từ bỏ cõi sống này. Chính vì tự hào mà tôi đã khoác lên mình những mặc cảm tự tôn, coi thường người khác, bất chấp dư luận và nghĩ rằng tôi luôn luôn có lý trong mọi công việc. Hậu quả là tôi có một đời sống khô khan, không bạn bè thân thiết, ai ai cũng muốn xa lánh tôi, ngay cả những đứa con của tôi nữa. Phải chăng tôi có thể chuộc lại những điều đã làm? Chưa bao giờ tôi lại có ý nghĩ lạ lùng như vậy. Lần đầu tiên tôi hối hận một cách chân thành và tự nhiên tôi lên tiếng cầu nguyện.

Tự nhiên tai tôi bỗng ù đi, luồng ánh sáng bao quanh tôi trở nên sáng chói một cách lạ lùng, tôi thấy bình tĩnh như có một sự an ủi lớn lao nào đó vừa đến với tôi, và tôi cương quyết rằng tôi sẽ chuộc lại những lỗi lầm khi xưa. Tôi chắp tay cầu nguyện Thượng Ðế hãy cho tôi một cơ hội nữa và luồng ánh sáng chung quanh tôi tự nhiên sáng chói một cách mãnh liệt khiến tôi phải nhắm mắt lại và bất chợt tôi nghe được các âm thanh quen thuộc. Tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh viện... Tôi đã tỉnh lại".

Lời khai của bà Houghton đã được bác sĩ Elizabeth Kubler Ross kiểm chứng rất kỹ. Hai nhân viên trực trong bệnh viện xác nhận họ có đánh cuộc với nhau về trận bóng rỗ, kết quả trận banh xảy ra đúng như lời bà Houghton đã thuật lại. Hai đứa con trai của bà Houghton cũng xác nhận họ đã cãi nhau về việc bảo hiểm và tiền chôn cất. Ðiều bất ngờ là một bác sĩ trực đánh mất chùm chìa khoá xe hơi màu đỏ từ mấy tuần trước, nhờ lời khai của bà Houghton mà ông nhớ rằng trong lúc vội vã, ông đã ném đại nó lên nóc tủ thuốc. Chiếc tủ này rất cao, gần chạm đến trần nhà, một người đúng dưới đất không thể nhìn thấy nó được nên mặc dù tìm kiếm mãi mà vẫn không ai thấy... trừ khi họ đứng trên trần nhà nhìn xuống.

Link to post
Share on other sites

oanh có thắc mắc , nếu con người có linh hồn thì mấy con kia như con kiến , con giun , con..... có linh hồn không vậy ?có luôn phải không , Oanh nghĩ vậy.

Link to post
Share on other sites
hezman_biggest

Mình tin là có linh hồn và luân hồi nhân quả vì theo đạo Phật mà và mình đã từng wen biết với một nhà ngoại cảm nói chuyện dc với linh hồn

Mình cũng thích nhạc tiền chiến nhưng hát theo kiểu bây giờ hay hơn

Híc Sài Gòn làm j có mùa Thu

Hà Nội mùa này hoa sữa thơm ngào ngạt, Hồi mới ra Hà Nội học ngữi thấy mùi hoa sữa thúi quắc sao bây giờ về Sài Gòn rồi mùi hoa sữa ấy thân thương,âm ĩ và dịu êm wa.

Link to post
Share on other sites

Ước gì mình được tự do thể hiện cảm xúc như các bạn.Khoảng 11 - 14 tuổi mình cũng nghĩ đến một cuộc sống bình yên,ở một nơi nào đó có thể hoà mình với đất trời...,tiếc rằng thời gian đó ngắn ngủi quá,giờ mình trở nên chai cứng,khó cảm động trước chuyện gì.Trước đây mình tự hỏi sao cuộc đời này đem đến cho người ta quá nhiều nỗi buồn,đến khi không thể buồn nữa mình mới biết nỗi buồn cũng quý như niềm vui,nước mắt đôi khi quý hơn nụ cười.

Nhưng mình tin ở một góc nào đó trong con người, mình vẫn có cảm xúc và biết yêu thương,khác là những cảm xúc ,tình cảm đó như một người trèo vào nhà bằng cửa sổ rôi ẩn mình đi,không đi vào bằng cửa chính để mình thấy như lúc trước .

À,khi nào các bạn tổ chức gặp mặt vậy?mình ở xa nên không đi được rồi.Dự tính tháng 12 này mình đến SG nhưng không chắc chắn.

Link to post
Share on other sites

Mình có đức tin Công giáo,mặc dù không phải người Công giáo,nên tin có linh hồn.Những người CG mình biết đều cho rằng ngoài loài người ra các loài khác chỉ có một đời sống,sau khi chết là vĩnh viễn biến mất.Nhưng mình không nghĩ vậy,mình tìm thấy vài đoạn trong Kinh Thánh và những tác phẩm của một số Thánh CG khẳng định con vật cũng được cứư rỗi, chia sẻ đời sống siêu nhiên như con người.Năm 1990, Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolo II nói động vật có "soul" tuy nhiên không được nhiều người quan tâm,nhất là ở VN.

Thế nào đi nữa, mình vẫn tin vào Tình yêu bao la của Thiên Chúa ,tin con vật cũng có linh hồn dù không có nghĩa loại linh hồn đó giống của con người.

Link to post
Share on other sites

Theo minh duoc biet nhung nguoi nhu chung ta khi chet di sang ben kia the gioi se de dang thich nghi hon nhung nguoi binh thuong khac(ly do vi sao thi biet roi do)

Link to post
Share on other sites

Chùi ui, Oanh đang tưởng tượng mình vào nhà tắm mà có linh hồn sexual nào theo cùng , chắc hôm nay miễn tắm luôn.

Link to post
Share on other sites

Hoá ra mọi người thích thảo luận mở hơn kín thì phải, không có ai viết bài lên chuyên mục mình đã tạo cả, dù ở đó tiếng Việt cũng dễ sử dụng như ở đây. Chỉ có mình và Oanh "chén tạc chén thù" cứ như 2 kẻ dị tính vậy, thiệt xấu hổ quá đi mất :redface:

Link to post
Share on other sites

nhớ là trang này cũng có password mà , người ngoài không phải thành viên cũng không vô được , nhưng cũng kêu gọi mọi người qua bên kia nha. see u again.

Link to post
Share on other sites
hezman_biggest

Các bạn ơi vào diễn đàn khoan cắt bê tông thảo luận kín nha. Ở đây chúng ta nói j ai cũng biết hết

Link to post
Share on other sites

Chào lại cả nhà, lâu quá mình mới vào lại AVEN thấy room này dạo này xôm tụ ghê . Công đầu phải thuộc về Phong đấy. :rolleyes:

đặc biệt quẹo cằm Nga người đồng hương sống tại thành phố Đà Nẵng

Trời ạ, thế mà mình cứ tưởng chỉ có mình là người Việt trong này thôi chứ, thật không ngờ.Anh ngữ mình hạn chế lắm nên lúc nào vào trang web này mình cũng kè kè kim từ điển.Từ nay mình biết là mình không đơn độc nữa.Mình sống tại thành phố Đà Nẳng.Mình nói điều này các bạn đừng sốc nhé.Thực ra mình đã từng QHTD rồi và mình không cảm thấy hứng thú gì hết.Mình thấy trống rỗng và vô nghĩa.Không phải là mình không muốn lập gia đình đâu nhưng thật khó để tìm được một người đàn ông không có ham muốn.Ngoài mục đích sinh đẻ ra thì mình không thích chuyện đó tí nào.1 cuộc hôn nhân không tình dục sẽ bền vững.ban có nghỉ thế không?
Link to post
Share on other sites
Các bạn ơi vào diễn đàn khoan cắt bê tông thảo luận kín nha. Ở đây chúng ta nói j ai cũng biết hết

Khoan Cắt Bê Tông cũng hơi rắc rối đây , hok tự đăng kí được mà lại phải gửi email cho admin :wacko:

Link to post
Share on other sites
Ước gì mình được tự do thể hiện cảm xúc như các bạn.Khoảng 11 - 14 tuổi mình cũng nghĩ đến một cuộc sống bình yên,ở một nơi nào đó có thể hoà mình với đất trời...,tiếc rằng thời gian đó ngắn ngủi quá,giờ mình trở nên chai cứng,khó cảm động trước chuyện gì.Trước đây mình tự hỏi sao cuộc đời này đem đến cho người ta quá nhiều nỗi buồn,đến khi không thể buồn nữa mình mới biết nỗi buồn cũng quý như niềm vui,nước mắt đôi khi quý hơn nụ cười.

Nhưng mình tin ở một góc nào đó trong con người, mình vẫn có cảm xúc và biết yêu thương,khác là những cảm xúc ,tình cảm đó như một người trèo vào nhà bằng cửa sổ rôi ẩn mình đi,không đi vào bằng cửa chính để mình thấy như lúc trước .

À,khi nào các bạn tổ chức gặp mặt vậy?mình ở xa nên không đi được rồi.Dự tính tháng 12 này mình đến SG nhưng không chắc chắn.

Con người chúng ta là vậy đó DCRG cảm xúc ngày 1 chai sạn đi . Mình cũng như DCRG trước đây rất dễ buồn và quá nhiều nỗi buồn vây lấy mình đến độ cảm thấy ngán ngẫm nhiêu khi tự nghĩ có lẽ mình sinh ra là gắn liền với sự buồn phiền hơn hẳn là niêm vui hạnh phúc. Nhưng giờ đây dường như cái cảm giác đó đã xa rời với mình, tuy nhiên mình không còn khát khao muốn buồn như bạn DRCG đâu nhé.

Còn cái cảm giác yêu thương con người nhân loại thì vẫn chất chứa trong lòng, dường như mình hơi bị đa cảm nữa thì phải .

Link to post
Share on other sites
hezman_biggest

Rất vui vì anh Kim đã quay lại diễn đàn, à mọi người đăng ký thông qua quang_free (Mr Quang) cũng rất đơn giản thôi vì đây là diễn đàn kín tránh sự soi vào của báo chí

"Công đầu phải thuộc về Phong đấy" cảm ơn anh rất nhiều

Những nỗi buồn dường như cũng trôi qua trong cuộc đời Phong thoáng qua và thật nhẹ nhàng. Bây giờ nghĩ lại cũng thấy mình thật hạnh phúc vì sống là người vô tính chứ không phải người hữu tính, nhưng hồi cấp 3 mình còn nhỏ quá với lại thời buổi thông tin chẳng có cái j cả nên chẳng định hướng j dc cho mình

Link to post
Share on other sites

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Guest
Reply to this topic...

×   Pasted as rich text.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

×
×
  • Create New...